CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Con Sâu Tình Yêu Của Con Mèo Trừu Tượng


Phan_9

“Diệu Diệu này” Lương Tiểu Mạn vỗ lê vai Ngô Diệu, “Sao tới nhà hàng cao cấp mà ăn mặc thế này? Trông có khác nào mấy nhà bà quê không?”

Ngô Diệu ngước mắt lên nhìn chị ta, “Ở cửa không treo biển cấm nhà quê và chó vào, nên em vào thôi”.

Lạc Tài Tần cũng muốn cười, thấy chắc là hai ly rượu vang đỏ lúc nãy đã có tác dụng rồi, Ngô Diệu nhanh nhảu hơn bình thường nhiểu. Trâu Thiếu Đông đưa nước cho Lưu Di, lắc đầu...Hầu Khải cũng đưa mắt nhìn Ngô Diệu có chút bất ngờ, tủm tỉm cười nhìn Lương Tiểu Mạn, có vẻ thích thú trước màn kịch hay này.

“Ha ha.....” Lương Tiểu Mnaj ngầm nhéo Ngô Diệu một cái, “Con bé chết tiệt này càng lúc càng khó ư”

Ngô Diệu xoa xoa cánh tay bị nhéo, bât mãn nhìn Lương Tiểu Mạn.

“Tổng giám đốc Hầu, chúng ta không làm phiền họ nữa, sang bên kia ngồi nhé?” Lương Tiểu Mạn kéo Hầu Khải tới bàn bên, gọi món. Dù sao Hầu Khải đã gặp Tài Tần rồi, mục đích hôm nay đã đạt được, Lương Tiểu Mạn hài lòng, không ngờ lại chạm mặt Ngô Diệu và Lạc Tìa Tần ở đây, đúng là ý trời.

Tóm lại là, trừ các yếu tố bên ngoài, bữa cơm này Ngô Diệu vẫm thấy rất vui vẻ. Ăn no xong thì cầm thức ăn đã đóng gòi, cùng Lạc Tài Tần ra về, trước khi đi Lưu Di cười cười vẫy vẫy tau với Ngô Diệu, có lẽ nghĩ cô còn nhỏ tuổi,

Ngô Diệu có ấn tượng rất tốt với Lưu Di, hẳn nhiên cũng vẫy tay lại.....Lưu Di là cô gái khiến người ta có cảm tình, cảm giác cô ấy cũng là người thông minh tài giỏ, lại rất tự lập như Phi Phi, không biết Trâu Thiếu Đông chỉ yêu chơi hay thật lòng nữa.

Trâu Thiếu Đông mất hứng, niềm vui ngày đầu tiên phòng tranh khai trương cũng nhạt đi nhiều.

Lưu Di là người thông minh, có lẽ đã nhận ra được điều gì, bèn hỏi, “Cô bé kia quen anh à?”

“Cô ấy cùng tuổi với em đấy” Trâu Thiếu Đông tiếp tục uống rượu.

“Hả?” Lưu Di ngưỡng mộ, “Trông cô ấy trẻ hơn em nhiều quá, có lẽ là vấn đề tâm thái nhỉ. Sao nào? Không tranh nổi với Lạc Tài Tần à?”

“Đừng nói lung tung”. Trâu Thiếu Đông hờ hững đáp.

Lưu Di gật đầu, “Đúng rồi.....Dự án sắp tới anh chuẩn bị để em hay Trương Phi Phi phụ trách hả?

Trâu Thiếu Đông cau mày, “Không phải bọn em đều đang hợp tác sao?”

“Cô ấy giỏi quá, nếu hợp tác mà lỡ bất đồng ý kiến thì chắc chắn cãi nhau to, nên cứ phân rõ chủ thứ thì tốt hơn. Bên phòng tranh em khá rành, bên quảng cáo cô ấy giỏi, anh cứ xem tình hình mà phân công”,.

“Có phải phụ nữ bọn em cứ ganh đua tới cùng mới chịu thôi không?” Trâu Thiếu Đông thoáng uể oải.

“Đàn ông cũng thế thôi” Lưu Di nâng ly lên mời Trâu Thiếu Đông, “Trên Thế giới này không ai thích bị thua”.

......

Chương 13

Rất khuya Ngô Diệu mới về tới nhà. Ông bà Ngô vẫn chưa ngủ, đang ngồi nói chuyện với Phi Phi.

“Bố mẹ”. Cô đóng cửa, ôm Champagne vuốt ve, “Bố mẹ vẫn chưa ngủ ạ?”

“Diệu Diệu!” Ông Ngô vẫy tay gọi Ngô Diệu, “Xem này, báo hôm nay đều giới thiệu tranh của Tài Tần”.

“Thế ạ?” NGô Diệu đọc báo, hóa ra bức tranh Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng Lạc Tài Tần vẽ đạt giải thưởng rất lớn.

“Giỏi thế thật ạ?” Ngô Diệu không kìm được khen ngợi,

“Thằng nhóc này đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà rất có tương lai” Ông bà Ngô nhìn thế nào cũng thấy rất hài lòng, Ngô Diệu có sự cảm tiếp thep đây sẽ là màn đại hội tập thể khuyên kết hôn nên vội vã kéo Phi Phi lên tầng.

“Đúng rồi”.

Tắm rửa xong hai người đi ngủ, Ngô Diệu đột nhiên nhớ ra, “Hôm nay lúc ăn cơm đầu tiên là gặp Lưu Di và Trâu Thiếu Đông, sau lại gặp Tần Tiểu Mạn và Hẩu Khải”.

“Hả?” Phi Phi ngạc nhiên, “Mày ăn cơm với ai thế?”

“Lạc....Lạc Tài Tần” Ngô Diệu lắp bắp, “Anh ấy có voucher mời tao đi ăn”.

“Ăn ở nhà hàng nào?”

“NHà hàng Quốc tế”.

“Oa”. Phi Phi nhỏm dậy, “Ý mày là, Lương Tiểu Mạn đã thăng cấp tới mức một mình đi ăn với Hầu Khải rồi à? Bọn họ có biết mày ăn ở đó không? Sao mà trùng hợp thế?:

“TRùng hợp thôi”. NGô Diệu nhún vai, “Tao và Lạc Tài Tần tình cờ gặp nhua mà”>

“À..Nếu mà biết Trâu Thiếu Đong mời đi ăn ở nhà hàng Quốc tế, tao cũng đi rồi”.

“Anh ta cũng mời mày à?”

“Mời chứ. Tao và Lưu Di phụ trách việc mở phòng tranh lần này mà, làm việc hiệu quả nên hắn ta mới mời bọn tao ăn cơm”.

Phi Phi chợt cười hì hì, “Nhưng nghẹ do chính tay quý ngài No.1 làm cũng không tồi”.

Mấy hôm nay Ngô Diệu không chú tâm buôn bán, thế nên sáng ra đã đưa Champagne tới cửa hàng, mở cửa làm ăn. Phòng tranh vẫn chưa mở của, chắc là Lạc Tài Tần đang đưa tiễn ông đoạn đường cuối cùng.

Hơn mười giờ, Ngô Diệu đang học may theo sách hướng dẫn thì thấy có một cậu thanh niên lén lút nhìn phòng tranh của Lạc Tài Tần. Có thể cậu ta là phóng viên, nhưng cậu ta không mang theo máy ảnh mà trông giống sinh viên hơn.

“Cậu tìm ai à?”

diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

Cậu ta ngước mắt lên nhìn Ngô Diệu. Ánh mắt ấy khiến cô giật mình, không phải cậu ta cố ý dọa dẫm gì.......nhưng cảm giác hơi lạ. Cô cũng không biết tại sao mình lại nghĩ tới mấy tên biến thái trong phim Hồng Kong. Lúc này, A Lực đạp xe tới, cậu thanh niên kia bèn quay người chạy mất. Ngô Diệu thì đầu ra thấy cậu ta đã chạy ra khỏi ngõ, bèn thở phào nhẹ nhõm.

“Ai thế? Hình như em đã gặp người đó rồi.....Không phải, hình như mấy hôm rồi anh ta đều đến tìm anh Lạc”.

“Hả?” Ngô Diệu nghi hoặc.

“Chị Diệu Diệu”. A Lực thả xe đạp ra chạy tới, cười giả lả.

“Sao đấy?” Diệu Diệ lườm A Lực, bình thường cậu không thèm đẻ ý vai vế gọi cô là Diệu Diệu, hoặc to gan hơn là Tiểu Diệu Diệu, gọi chị Diệu Diệu chắc có chuyện muốn nhờ vả.

“Nói đi, định nhờ chị chuyện gì?”

“Chị có chị em gì không?” A Lực nịnh nọt hỏi thăm, “Không phải kiểu như Lương Tiểu Mạn đâu nhé, như chị Phi Phi ấy”

Ngô Diệu vui vẻ hỏi, “Cậu hỏi làm gì?”

“Tìm đối tượng cho em đi” A Lực thành thực đáp.

“Cậu.....thích mẫu người như Phu Phi à?” Ngô Diệu nhắc nhở, “Phi Phi có cá tính mạnh đó”.

“Em biết mà!” A Lực cười, “Em thích! Em muốn tìm một người nghiêm túc.”

“Ha, ranh con. Nhưng cậu chưa có sự nghiệp, còn ít tuổi, mà còn chưa tốt nghiệp nữa. Cậu cũng biết, kiểu phụ nữ ấy yêu cầu cao lắm đó”.

“Cũng đúng. Nếu em được như anh Tài Tần thì hay rồi”.

Hai người đang nói chuyện thì có người gọi, “Diệu Diệu”, giọng điệu chẳng khác gì gọi mèo.

Ngô Diệu sững sờ, mỹ nhân mặc đồ công sở đang đứng ngoài cửa là Lưu Di.

“A, Lưu Di?” Ngô Diệu vội xua tay với A Lực, ý bảo – Phắn đi!”

A Lực thì trợn tròn mắt nhìn Lưu Di, thấy cô vào cửa hàng liền vội vàng bưng ra một cáo ghế, lại nháy mắt với Ngô Diệu ý nói – Thế này cũng tuyệt này.

Ngô Diệu cũng đến bó tay luôn, bụng bảo dạ, đây là bạn gái của Trâu Thiếu Đông mà.

“Sao cô lại tới đây, muốn mua gì à?” Ngô Diệu rót trà mời Lưu Di.

“À, không phải, tôi tới tìm cô chơi chút thôi” Lưu Di cười ha ha, quat sát cửa hàng. Champagne thấy có người đẹp đến bèn nhanh nhảu chạy tới cọ cọ. Lưu Di lại là người thích chó, ôm nó vuốt ve, cứ luôn miệng nựng sư tử con, sư tử con.

Thấy A Lực nhìn tới sắp mất cả hồn vía, Ngô Diệu bèn nhanh chóng xua tay với cậu chàng, ý nói: Cô này không được! A Lực gãi đầu ra ý: Lát nữa nói chuyện nhé! Rồi chạy ra ngoài giúp mẹ dọn hàng.

Ngô Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống tiếp chuyện Lưu Di.

“Diệu Diêu. Thiếu Đông nói cô có tài lắm, sao lại ở đây mở cửa hàng? Hay là tới giúp một tay đi”.

“Anh ta nói tôi tài năng hả?” Khóe miệng Ngô Diệu giật giật, “Có phải anh ta uống say không?”

Lưu Di che miệng cười, “Tối qua anh ấy uống hơi nhiều, câu nào cũng nhắc tới cô.”

Ngô Diệu chợt tỉnh ngộ, chắc là Lưu Di tới thăm dò, bèn lắc đầu, “Tôi chẳng có gì với anh ta cả, giờ không àm sau này cũng không”.

Lưu Di cười phá lên, “Cô thú vị phết, Tôi không tới thăm dì gì đâu mà thật sự tới chơi với cô. Tôi vừa về nước, lại không phải người ở đây nên chưa có bạn bè gì. Người quen biết không phải đồng nghiệp cùng công ty rhif cũng là khách hàng đối thru cạnh tranh không thể thân thiết được”.

“Ừm”. Ngô Diệu gật đầu, Lưu Di quả nhiên rất giống Phi Phi.

Lưu Di ngồi vắt chân ăn quýt, “Bên cạnh là phòng tranh của Lạc Tài Tần hả? Anh ấy không ở đây, tiếc thật đấy, tôi muốn tham quan một chút”.

“Chắc chiều anh ấy về đấy”. NGô Diệu đnag nói thì có bóng người lướt qua đầu ngõ.....Anh chàng kì cục lúc nãy vẫn chưa đi, Ngô Diệu cau mày.

diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

“Sao thế?” Lưu Di nhìn ra ngoài.

Ngô Diệu lắc đầu, “À, không sao...Cô nghỉ hả? Hôm nay Phi Phi đi làm mà?”

“Ừ chúng tôi phân công làm việc theo sở trường, Phi Phi phụ trách làm quảng cáo, qôi phụ trách bên phòng tranh.”

Cả buổi sáng Lưu Di cứ ở lỳ cửa hàng nói chuyện với NGô Diệu, dù hai người không thân quen lắm, nhưng Lưu Di là cô gái dễ khiến người ta yêu mến, nên Ngô Diệu không hề khó chịu, còn nói chuyện rất vui vẻ. Buổi trưa hai người cùng ăn mì xào, còn buôn chuyện một hồi với thím bán mì xào, ngay cả khi A Lực mời Lưu Di tham dự buổi lễ khiêu vũ của trường, cô cũng lập tức đồng ý.

Cả ngày trời Ngô Diệu đều thấp thỏm nhìn ra đầu ngõ, vì tên kai cứ đứng đó suốt. Tên này bị bệnh gì thế trời, đứng cả buổi sáng rồi. chẳng lẽ đợi Lạc Tài Tần. Không nén nổi tò mò, cô nhắn tin cho Lạc Tài Tần, “Có một tên quái dị quanh quẩn ở gần đây, hình như đang đợi anh”.

Chẳng bao lâu sau, tin nhắn trả lời, “Đei kính, trông giống biến thái hả?’”

Ngô Diệu kinh ngạc, “Anh quen hả?”

“Không quen, chỉ là một kẻ thích theo dõi thôi”.

Ngô Diệu hít sâu. Căng thẳn nhìn ra ngoài, thích theo dõi? Liệu có mục đích gì không? Muốn bắt cóc hay làm gì nhỉ?

“Này”. Thấy Ngô Diệu có vẻ căng thẳng hồi hộp, Lưu Di bèn hỏi, “Cô đang làm gì thế?”

“Không có gì....” Ngô Diệu cất di động vẫn lo lắng.

Lát sau Lạc Tài Tần về, việc đầu tiên là xông tới gặp Champagne, “Nhớ mày chết mất”.

Champagne cũng rất điên cuồng dụi dụ vào anh, cảnh tượng rất “cảm động lòng người”. Tên thích theo dõi kia lại xuất hiện ở đầu ngõ.

“Tên kia là ai thế nhỉ?” Lần này Lưu Di cũng phát hiện ra cậu ta, hét lên, “Này, cậu làm gì thế? Lén la lén lút”.

Tên kia quay người chạy biến đi.

“Bị điên à?” Lưu Di chau mày.

“Cậu ta theo tôi mấy ngày rồi”. Lạc Tài Tần không hề bận tâm, “Nhưng lần nào tôi hỏi cậu ta muốn làm gì, cậu ta cũng chạy mất, cứ không chú ý là lại xuất hiện, cứ như hồn ma đeo bám vậy”.

“Biến thái thế”. Lưu Di và Ngô Diệu đều thốt lên.

“Đừng quan tâm đến cậu ta”. Mở cửa phòng tranh ra, Lạc Tài Tần lạu nhíu mày, thở dài, “Lại thiếu mất mấy bức”.

“Bị trộm à?” Ngô Diệu nhìn anh.

Lạc Tài Tần gật đầu, “Gần đây bị trộm tranh, hơn nữa tranh bị trộm đều là tranh vẽ dở, không biết bọn trộm muốn làm gì....”

diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

“A, lần này không phải em làm đâu”. A Lực vội vàng giải thích. Lạc Tài Tần chỉ cười cười, gọi điện cho cảnh sát.

Mấy viên cảnh sát khu vực và Lạc Tài Tần đã thân nhau từ lâu. Khi tới ghi biên bản mấy viên cảnh sát đó bèn trêu chọc, “Cả khu này, có chỗ cậu là nhiều thị phi nhất”.

Buổi chiều cứ thế ồn ã trôi qua. Lưu Di tham quan phòng tranh của Lạc Tài Tần xong thì mãn nguyện ra về. Trước khi đóng cửa hàng Ngô Diệu nhận được tin nhắn của Trâu Thiếu Đông mời cô đi ăn.

Ngô Diệu nhắn trả lời, “NO!”, rồi dắt Champagne đủng đỉnh về nhà.

Rẽ qua góc phố, định mua mấy cốc trà sữa vừa đi vừa uống, bất chợt cô trông thấy loáng thoáng bóng người quen quen. Cô giật nảy mình, tên kia sao lại đi theo mình chứ! Nếu đi khỏi khu phố sầm uất, thì sẽ rẽ vào một con ngõ nhỏ vắng vẻ, nên Ngô Diệu không dám đi, cứ đững nguyên tại chỗ chần chừ. Phát hiện cô đang đợi mình, người kia bèn chạy mấ, Ngô Diệu thở phào dắt Champagne đã nghe phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngoảnh đầu lại thì thấy tên kia đuổi theo mình.

“A!” Diệu Diệu thấy cạu ta đang chạy về phía mình thì sợ hãi hét toảng lên, kéo Champagne bỏ chạy, Champagne chẳng hiểu gì, còn ngoảnh đầu lại nhìn người kia, ngu ngơ không chạy nhanh nổi.

Chỉ chạy được vài bước Ngô Diệu đã bị đuổi kip. Khi tên kia định đưa tay ra kéo cô lại, cô bèn ném cốc trà sữa, rôi cầm túi xách đánh trả, “Đồ biến tháo! Cứu tôi với!”

Cậu ta liền giơ ngón tay ra hiệu với cô, “Suỵt, suỵt!”

Ngô Diệu chưa bao giờ sợ như thế, cô đang nghĩ phải nâng âm lượng hét mất tiếng nữa thì cậu ta hạ giọng thì thào, “Chị đừng kêu nữa, tôi có chuyện muốn nói với chị”.

Cô lo lắng, ôm Champagne trừng mắt với cậu ta.

“Tôi....” Cậu chàng xua xua tay, “Tôi khoonh biến thái. Tôi có chuyện muốn nói với chị mà”.

“Nói”. Giọng Ngô Diệu run run, trong ngõ không có người, chỉ có cô, Champagne và một người trông như biến thái,

“Chi có biết có người muốn hại Lạc Tài Tần không?”

Cậu hỏi của cậu ta khiến Ngô Diệu sững sờ. Cô thả Champagne ra, “Cái gì?”

Cậu chàng gãi đầu, “Tôi nghe nói, có người trộm tranh của Lạc Tài Tần, định vu cáo anh ấy tìm người vẽ họ”.

“Thật à?!” Ngô Diệu sợ hãi, “Ai da, chẳng trách gần đây lại bị trộm tranh. Sao cậu không nói chuyện này với Lạc Tài Tần?”

“Anh ất......Anh ấy là thần tượng của tôi, tôi không dám nói chuyện với anh ấy. Tôi....hồi hộp”.

“Xì!” Thế giới to lớn này đúng là nhiều chuyện kì thú, Ngô Diệu cũng không sợ cậu ta nữa, hỏi, “Ai làm chuyện này?”

“Mấy sinh viên không đứng đắn trong học viện mỹ thuật”. Nói rồi, cậu ta liền nói cho cô nghe tên và kế hoạch sơ lược của những người đó, rồi nhanh chân chạy mất.

Ngo Diệu thấy đây không phải chuyện đùa, bèn nhanh chóng gọi điện nói chuyện với Lạc Tài Tần.

Đê, ấy, cảnh sát mai phục gần con ngõ đã tóm được bon trộm tranh cùng tang chứng vật chứng......

Chương 14

Mấy kẻ trộm tranh đều là sinh viên học cùng trường với Lạc Tài Tần, lần này vì muốn nổi tiếng nên bị người khác lợi dụng. Mọi người đều bất ngờ khi những sinh viên này khai ra kẻ đứng sau sai khiến.

Nguồn gốc sự tình là từ những kẻ đầu cơ, bọn họ đặt mua một số tranh của Lạc Tài Tần. Lạc Tài Tần có tài năng, ý tưởng sáng tạo của anh ta lúc nào cũng đầy ắp, hiệu suất khá cao. Họa sĩ tài năng phải để lại ít tranh thôi mới đáng tiền, thế là đám người kia này ra ý xấu.

Thực ra biện pháp rất đơn giản, tung tin đồn nói Lạc Tài Tần nhờ người ta sáng tác hộ, phá hủy danh dự, tranh của anh tất nhiên sẽ xuống giá rất nhanh chóng. Đến lúc Lạc Tài Tần không còn xuất hiện nữa, bọn họ mới bắt đầu tìm lại công bằng cho anh, tới lúc ấy chỉ có bọn họ mới có tranh của Lạc tài tần, lại có thêm truyền thuyết li kỳ về họa sĩ này, nên giá cả sẽ tăng vòn vọt.

Thực tế chứng minh rằng, phần lớn thiên tài đều bị gục dưới tay một đám tầm thường tham lam vô độ.

May mà Lạc Tài tần có quý nhân phù trợ, cậu chàng trông như biến thái này đã cảnh báo NGô Diệu, không chỉ ngăn được những tên đầu cơ hại Lạc Tài Tần, mà còn làm to chuyện lên trang nhất của truyền thông, kinh động tới giới nghệ thuật cả nước. Mọi người mãnh liệt lên án hành vi bỉ ổi của người mua, đồng thời cũng hô hào bảo vệ nghệ sĩ.

Tiếng tăm của Lạc Tài Tâng chỉ thoáng cái đã vang dội, những người mua tranh của anh cũng thuận nước đẩy giá, kiếm được đầy túi.

Đương nhiên, chuyện ồn ào chỉ có ở ngoài kia, trong con ngõ nhỏ phía sau rạp chiếu phim vẫn yên bình, ấm áp như thường.

Ngày nào Lạc Tài Tần cũng ăn mì xào, chơi với Champagne.

Lạc Tài Tần tới phòng vẽ của cậu chàng kia, rồi về viết cho cậu ta bức thư coi như báo đáp. Đó là thư tiến cử gửi chi hiệu trưởng một trường nghệ thuật nổi danh quốc tế. Nửa tháng sau, cậu chàng kia chạy tới, căng thẳng đưa Lạc Tài Tần xem giấy trúng tuyển.

Sau này Ngô Diệu mới biết, cậu chàng hướng nội thần kì kia thật sự mắc bệnh tự kỉ nhẹ.

di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

A Lực cũng nhận được thư trúng tuyển, Lạc Tài Tần không viết thư đề cử cho cậu nhóc, chỉ gửi tranh của cậu đi, đích thân hiệu trưởng kí quyết định mời A Lực nhập học.

Lạc Tà Tần cho cậu vay tiền để trả học phí cao chót vót, nghe nói A Lực có tài năng đặc biệt về hội họa, nếu được giáo dục ở bậc đại học, chắc chắn sẽ có tương lai, Lạc Tài Tần chịu trách nhiệm học phí của cậu, coi như đầu tư dài hạn.

Đương nhiên, để cảm tạ, Lạc Tài tần cũng nhận được một chuyện tốt khá thiết thực, từ đó về sau ăn mì xào không cần trả tiền, Ngô Diệu cũng được hưởng lây....

Chớp mắt đã tới cuối thu, ngày hai mươi tháng mười âm lịch là sinh nhật Ngô Diệu.

Sáng hôm ấy cô mặc chiếc áo khoác dáng dài màu đỏ mới mua, khi tới cửa phòng tranh thì thấy một bó hóa to được đặt trên đất.

Champagne chạy tới ngửi ngửi hắt xì liền hai cái.

Cô cầm bó hoa lên nhìn quanh quất, không thấy ai.....Ai tặng hoa thế nhỉ! Trên bó hoa cài một tấm thiệp trên đó chỉ vẽ một trái tim màu hồng.

Ngô Diệu giật mình – Biến thái thế?

“Sang ra có người đưa tới, hình như là người ở cửa hàng hoa”. Thím mì xào vẫy vẫy tay nói với Ngô Diệu, “Hôm nay sao xinh thế? Sắp đi hẹn hò hả cháu?”

“Không ạ”. Ngô Diệu tủm tỉm cười, “Áo này cháu mới mua, diện một chút”.

Cô mở cửa hàng, thấy Lạc Tài Tần vẫn chưa tới bèn hỏi thím, “Hôm nay Lạc Tài Tần không tới ạ?”

“À, hôm nay Tiểu Tần đi gỡ thạch cao ở tay”. Thím mì xào cầm cốc trà cười lớn, “Chắc sáng nay cậu ấy tới bệnh viện rồi”.

“Thế mà chẳng nói tiếng nào”. Ngô Diệu thấy như vậy thì không hay lắm, sớm biết cô đã đi cùng anh rồi.

“Mấy hôm trước cậu ấy đã dặn thím không được nói cho cháu biế, sợ cháu đòi trả tiền viện phí thuốc men”.

Hai nguời đang nói chuyện thì thấy một nguời mặc jacket quần jeans, dáng dấp to cao, khoảng trên ba mươi tuổi đi vào đầu ngõ. Ngô Diệu nhìn dáng thì đoán có lẽ người này trước đây là lính, trước bố cô cũng từng ở trong quân đội, mấy ông chiến hữu đều có đặc điểm ngồi thẳng lưng như thế.

Ông chú kia tới trước cửa phòng tranh Lạc Tài Tần ngó nghiêng, rồi nhíu mày hỏi, “Đây là phòng tranh của Lạc Tài Tần phải không cháu?”

Sau chuyện làn trước, Ngô Diệu cũng trở nên khá cảnh giác, gật đầu, “Vâng ạ”.

“Không có nhà sao?” Ông ta nhíu mày, rút di động bấm số.

Ngô Diệu đứng trong quầy vừa định ngồi xuống thì liếc thấy trong vạt áo jacket mở rộng của người đàn ông kia có báng súng màu đen....”A...” Cô sợ hãi hít vào một hơi. Người đàn ông kia thì đang nói chuyện điện thoại một cách thô lỗ, “Đợi lát nữa đi, nó không có ở đây!” Không biết bên kia nói những gì, còn người đàn ông này thì chửi té tát, “Tao @#%#&%#&o, đừng có nói vơi stao mấy chuyện vô bổ chết mẹ đó, lần này tuyệt đối không tha cho nó!”

Ngô Diệu đang cắt móng chân cho Champagne thì bị ông ta dọa tới khiếp vía, bất giác ôm chặt lấy Champagne, nghĩ bụng không phải bắt cóc hay cướp gì chứ?! Nếu trả thù thì lại càng thảm hơn.

Ông chú kia ngắt mày rồi nhìn quanh, hỏi Ngô Diệu, “Này cô bé, cháu có biêt lúc nào Lạc Tài Tần mới về không? Hya là cháu gọi điện thoại cho nó giùm chú với”.

Ông chú cười cười, “Chú biết, mấy tên làm nghề nghệ thuật đều có tật”.

Ngô Diệu càng sợ hơn.

Sau đó, ông chú chỉ vào chiếc ghế gấp trong cửa hàng Ngô Diệu, hỏi, “Cho chú ngồi nhờ một lát nhé? Chú đang đợi nó, hôm nay chú nhất định phải đợi bằng được”.

Ngô Diệu gật đầu, ông chú ngồi xuống, trêu chọc Champagne, rồi cảm thấy bức chibi của Ngô Diệu vẽ lên nhìn, “Ôi chao, cô bẽ cũng lợi hại quá”.

“Ha ha”. Ngô Diệu cười cười, lẳng lặng lấy di động trên bàn giấu vào túi áo, chạy ra hỏi thím mì xào, “Thím ơi, cháu đi mua trà sữa, thím có uống không?”

“Ừ, thím không uống”.

Ông chú kia nghe thấy, bèn rút tiền ra đưa cho Ngô Diệu, “Này cô bé, mau cho chú một cốc nhé, chú mời cháu luôn”.

“Thế sao được ạ, để cháu mời chú”. Cô không muố nhận, hoặc phải nói là không dám nhận tiền, nhưng ông chú kia nghiêm mặt lại, “Này, chú lớn tuổi già đầu sao lại để cháu mời được, cầm lấy”.

Ngô Diệu đâu dám từ chối, người này mang súng mà! Cô vội vàng cầm lấy nói cảm ơn ròi chạy biến đi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Old school Easter eggs.